top of page
Home: Welcome
Home: Blog2

Quảng Hàn cung lý Nhất Chi Mai - Ch.2

  • Writer: Mai Phong
    Mai Phong
  • Aug 23, 2021
  • 11 min read

CHƯƠNG 2


Mẹ Huy Ninh là một cung phi, do thân thể yếu ớt nên sau khi sinh Huy Ninh thì mất. Minh Từ Hoàng thái phi Lê thị thương xót nên xin Minh Tông cho bà được nuôi dưỡng Huy Ninh. Bà Minh Từ có hai người con, con cả tên Trần Vượng – tức Vua Hiến Tông, con thứ tên Trần Phủ. Huy Ninh không biết mặt mũi người huynh trưởng này ra sao bởi vì khi nàng sinh ra, Trần Vượng đã mất được vài năm. Khi đó, Trần Phủ đang giữ chức Phiêu kỵ thượng tướng quân, trấn thủ trấn Tuyên Quang. Minh Từ vì chuyện con cả mất mà buồn bã, Trần Phủ lại không ở trong cung, bên cạnh không có niềm an ủi nên lâu ngày sinh tâm bệnh. Minh Tông thấy vậy rất đau lòng, nhưng không biết làm sao giúp vợ được vui vẻ. Đúng lúc Minh Từ lại mở lời, muốn nhận nuôi Huy Ninh, Minh Tông liền đồng ý.


Minh Từ lấy việc nuôi dưỡng Huy Ninh làm niềm vui, hết mực yêu thương, cho người dạy nàng văn học, võ học. Huy Ninh cũng tỏ ra là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nàng chuyên cần học tập, kể cả những môn như thêu thùa hay vẽ tranh, mặc dù nàng không thích học nhưng vì nương thích, nên nàng cũng cố gắng để nương hài lòng. Nếu nương vui vẻ sẽ cho phép nàng cùng Trần Kính ca ca xuất cung đi chơi phố. Trong số các huynh đệ tỷ muội, Huy Ninh thân với Hoàng tử Trần Kính nhất vì chỉ có Trần Kính chịu chơi với nàng. Trần Kính là con trai của Đôn Từ Hoàng thái phi Lê thị – em gái trong họ tộc bà Minh Từ. Bà Đôn Từ mất nên Minh Tông đem Trần Kính cho Minh Từ nuôi dưỡng. Các người con của Minh Tông lúc này hầu hết đều đã lớn, được phong tước vương, cai quản các trấn. Xung quanh độ tuổi như Huy Ninh và Trần Kính, duy chỉ còn Trần Hạo – con trai của Hiến Từ Hoàng thái hậu – lớn hơn Trần Kính một tuổi. Nhưng Hiến Tông mất, Thượng hoàng Minh Tông đón Hoàng tử Hạo lên ngôi hoàng đế, tức Vua Dụ Tông. Dụ Tông lên ngôi khi mới 6 tuổi, trên vai mang trọng trách bảo vệ giang sơn xã tắc, tất nhiên không có thì giờ rảnh rỗi mà chơi bời với Trần Kính và Huy Ninh. Hai người biết vậy cũng không dám chạy đến nháo chỗ Hoàng huynh. Mỗi lần được ân chuẩn xuất cung là biến mất ngay lập tức, chẳng còn thấy bóng dáng, sợ rằng chỉ một giây sau, Thượng hoàng đổi ý thì nguy to.


Minh Tông nhìn theo bóng dáng hai đứa con chạy trối chết mà phải phì cười.


- “Ta đem Trần Kính và Huy Ninh cho nàng nuôi dưỡng, nàng lại nuông chiều hư hết cả.”


Minh Từ nghe chồng trách, nhưng biết là Ngài chẳng có ý mắng mỏ bèn cười nhẹ, bà đáp:


- “Quan gia hãy để con trẻ được tự nhiên, hoàng cung chúng ta thiếu nhất là tiếng cười. Huống hồ bọn trẻ đi chơi, mỗi lần về đều kể cho chúng ta nghe rất nhiều chuyện hay chốn dân gian, như vậy chẳng phải rất vui sao.”


Minh Tông nghĩ phải, bèn thôi. Chuyện như thế xảy ra cũng đã nhiều, bởi vì nhiều nên quen. Bao nhiêu năm vợ chồng chung sống với nhau, nếu có chuyện gì muốn tranh luận, Minh Tông đều cảm thấy mình thế mà lại là người dễ bị thuyết phục, mặc dù Ngài biết có điểm sai ở đây, nhưng quả thực không thể lý giải được. Minh Từ nhìn bộ dạng ngây ngốc của chồng, bà rất hài lòng. Bà thích người nam nhân này, cũng thích hắn vì bà mà nhường nhịn. Nếu có gì ở hắn khiến bà không hài lòng, thì đó là bởi hắn là Hoàng đế. Nếu hắn không phải là bậc cửu ngũ chí tôn, hắn sẽ là nam nhân của một mình bà thôi, bà sẽ không phải cất công tranh giành, càng không phải chia sẻ hắn với ai khác nữa.


Người ta thường nói nữ nhân chốn hậu cung này tham vọng. Đúng vậy, nếu không có tham vọng, liệu có thể sống sót?


Cuộc sống cứ êm đềm như vậy mà trôi qua. Dưới sự che chở của Minh Từ Thái phi, Huy Ninh được hưởng đặc ân mà trưởng thành. Minh Tông ban thưởng cung điện riêng cho Huy Ninh khi nàng còn chưa xuất giá, đủ để thấy người cha này có mấy phần thiên vị. Có lẽ một phần là vì bà Minh Từ, một phần khác là vì Huy Ninh lớn lên rất ngoan, rất biết lấy lòng người lớn. Nhiều lần Hiến Từ Thái hậu cảm thấy khó chịu với sự thiên vị này, nhưng rồi cũng nén giận, dù gì Huy Ninh cũng chỉ là một đứa trẻ đã mất mẹ, ở trong hoàng cung này có thể có mấy phần đe dọa, huống chi đứa trẻ ấy mang thân phận nữ nhi. Cứ cho là được Thượng hoàng yêu quý, được Thái phi bảo bọc thì đã sao, nàng ta nên biết thân biết phận, không phải chuyện gì đều có thể tùy ý.


Chuyện này tất nhiên Huy Ninh hiểu. Nương cho nàng học chữ, cốt là để nàng hiểu lễ nghĩa, biết đối nhân xử thế sao cho phải đạo. Vì vậy, Huy Ninh không dám cậy sủng mà kiêu. Nàng biết nương thương nàng, tuy không phải là nương thân sinh, nhưng ơn dưỡng dục như non cao vời vợi, Huy Ninh nguyện mãi khắc ghi, dùng hiếu kính mà báo đáp.


Bà Minh Từ, trước khi mất, không có yêu cầu gì, chỉ xin Dụ Tông ban hôn cho Huy Ninh với tôn thất Nhân Vinh. Nhân Vinh là người có học thức, lại hiểu biết sâu rộng, tính tình quảng giao, bầu bạn với Huy Ninh quả thật rất hợp. Đời này của bà đến đây coi như đã mãn nguyện.


***


Huy Ninh lấy Quý Ly cũng đã được mươi ngày nửa tháng. Đối với người chồng mới này, hảo cảm không những không tăng lên mà còn giảm bớt đôi chút. Thực tình, hắn chẳng làm ra chuyện gì quá đáng, chỉ là đối với một người được bao quanh bởi vinh sủng mà lớn lên, sự hờ hững của Quý Ly là điều Huy Ninh không thể chịu được. Quý Ly rất kiệm lời, nếu như bắt buộc phải nói chuyện, hắn mới nói dăm ba câu ngắn gọn để truyền tải nội dung, nói xong liền đi ngay, cứ như kiểu ở lại chỗ Huy Ninh, hắn sẽ không thoải mái. Không phải sau này hắn mới như vậy, mà ngay từ hôm Huy Ninh gả sang đây hắn đã như thế rồi. Đêm ấy, nàng nói nàng mệt, Quý Ly cũng không ép nàng viên phòng, trực tiếp kéo chăn đi ngủ. Hai người cứ thế nằm cạnh nhau cả đêm, mỗi bên đều miên man với một dòng suy nghĩ riêng. Bầu không khí kì quặc bao trùm cả căn phòng. Thử hỏi hôm nay là ngày vui, nhưng sao tâm trạng người ta lại phải đè nén đến như vậy. Cái cảm giác đó là gì? Là buồn tủi, là mặc cảm hay là vì đáy lòng còn nặng sâu trong chấp niệm, không thể buông bỏ.


Giờ thì Huy Ninh mới hiểu tại sao nương lại muốn gả nàng cho Nhân Vinh. Nàng thích người sôi nổi như vậy, thích có người để bầu bạn tâm sự, không như Quý Ly, nàng cảm thấy hai người đến nói chuyện với nhau còn khó, đương nhiên chuyện tâm sự lại càng không thể. Mà Huy Ninh không quản, Quý Ly cũng không hơi đâu lại quan tâm đến nàng. Hắn bận rộn ở bên ngoài cả ngày, hiếm khi có mặt trong phủ. Huy Ninh không biết có phải vì tránh mặt nàng hay không, hắn lại xung phong đi Nghệ An để giải quyết sự vụ nơi biên cương. Nghĩa Hoàng rất hài lòng với biểu hiện này của Quý Ly, dự tính chờ ngày hắn về sẽ gia phong làm Trung Tuyên quốc thượng hầu.


Nguyễn Thị khó khăn lắm mới tìm được cách gả cho Quý Ly. Lê gia tuy không phải gia tộc có địa vị lớn trong triều, nhưng có hai người con gái đều được gả vào cung làm phi tần, giành được ân sủng, đó là hai người cô của Quý Ly, bà Minh Từ và bà Đôn Từ, vì vậy mà chỗ đứng thêm vững chắc vì là họ ngoại của nhà vua. Nguyễn thị nhìn trúng Quý Ly, hắn ngoài tuổi tam thập nhưng vẫn chưa có người thiếp thất nào ở bên cạnh, gả qua đấy sẽ bớt được thị phi chốn hậu viện, mà nàng ta cần nhất là sự an ổn đấy. Nguyễn thị đã quá mệt mỏi với sự áp bức kia ở nhà mẹ đẻ, nàng ta quyết tâm bằng mọi giá phải thoát khỏi nơi này. Cuối cùng, Nguyễn thị cũng làm được, nàng ta gả qua Lê phủ hai năm, cứ tưởng đã được thoải mái thì giờ đây Quý Ly lại cưới Huy Ninh công chúa làm chính thê, Nguyễn thị bắt đầu đâm ra lo sợ. Tại sao cái gì ông trời cũng bắt nàng ta phải giành, vị công chúa kia chỉ cần một đạo thánh chỉ ban hôn là có được? Lại nói cả về tình cảm, Nguyễn thị thương Quý Ly như vậy, sao hắn không nhìn thấy, trong lòng hắn sao chỉ có người con gái kia. Đừng nhìn cái vẻ ngoài thờ ơ của Quý Ly mà bị đánh lừa. Cái ánh mắt mà Quý Ly nhìn Huy Ninh, chính là ánh mắt mà Nguyễn thị bấy lâu nay thầm khao khát nhưng không có được. Cô ta đã làm gì để được hưởng cái phần phúc phận như vậy? Nguyễn thị càng nghĩ càng căm ghét. Ánh mắt có thêm vài điểm tàn nhẫn.


“Phu nhân, những sổ sách này chúng ta có giữ nữa không ạ?” – Nha hoàn đứng cạnh ôm một chồng sổ sách, giọng run run, đến thở cũng không dám thở mạnh. Nghe Nguyễn thị quát, trái tim bé nhỏ của nàng ta như muốn ngưng đập vì quá sợ hãi.


“Giữ, phải giữ lại hết, nếu Đại nhân chưa nói gì, ta sẽ vẫn cai quản chuyện hậu viện trong phủ, đợi Đại nhân từ Nghệ An về, có gì phân phó, đến lúc đó sẽ tính sau. Ta nhất định phải giữ được chút thị uy trong phủ này, nếu không đám người làm các ngươi sẽ không coi ta ra gì hết.”


Nhan Nhi vội vàng thanh minh, hai năm nay theo phu nhân hầu hạ, rất hiếm khi nàng thấy phu nhân nổi nóng, xem ra lần này phu nhân thực sự rất giận, nàng ta phải mau chóng dập ngọn lửa này, nếu không thì nàng ta cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả nữa.


“Phu nhân bớt giận, chúng nô tài không dám ạ. Người xem những lúc như thế này, người bực mình có ích gì, chi bằng lôi kéo thêm người về phía chúng ta, địa bàn này chúng ta làm chủ, vị công chúa kia không thể hống hách, người thấy ý kiến này có được không ạ?”

“Phải, phải, phải. Ngươi nói đúng, ta bị lửa giận làm cho mất khôn rồi. Mau gọi quản gia và các ma ma tới đây, cả lão bá trong nhà bếp nữa. Ta phải phân phó nhiệm vụ cho bọn họ, phải cho thêm ngân lượng. Nhan Nhi, ngươi mau đi đi!” – Nguyễn thị sau khi sai Nhan Nhi đi làm việc, nàng ta ngồi lại, ngẫm nghĩ qua một lượt, tính toán xem tiếp theo nên làm thế nào. Trước hết là phải giữ chỗ đứng trong phủ, quyền quản lý hậu viện nhất định không thể giao ra. Tuy nhiên muốn đứng vững, nàng ta phải có hài tử. Mặc dù không phải con do đích phu nhân sinh ra nhưng nếu là trưởng tử, địa vị cũng không thua kém gì. Cổ nhân có câu “ mẫu bằng tử quý”, gia thế của Nguyễn thị so với vị công chúa kia nửa điểm cũng không bằng, chỉ có cách này mới giúp nàng ta củng cố uy quyền, không bị lép vế trước vị kia. Nhưng vấn đề này Nguyễn thị cần phải suy tính cẩn thận, bởi từ khi tân hôn đến nay, Quý Ly vẫn không hề đụng đến nàng, đây vẫn luôn là cái ghim trong lòng không thể dứt ra, nếu loại chuyện này đơn giản, hai năm nay nàng ta đã không phải bất lực như vậy.


Khác với dáng vẻ bày mưu tính kế của Nguyễn thị, ở biệt viện bên này, Huy Ninh rất nhàn nhã. Nàng ngồi thêu hoa, Hoàng Trung ngồi cạnh mẹ viết chữ. Đôi tay nhỏ nhắn cầm bút một cách vất vả nhưng dù khó, em vẫn cố gắng nắn nót viết từng chữ một. Lâu lâu, em lại dừng bút, nhìn mẹ, ánh mắt hăm hở.


“Này, sao cứ viết được chút con lại quay sang nhìn nương, con muốn được nương khen mới chịu viết tiếp hả?”


Hoàng Trung cười tủm tỉm, gật đầu. Huy Ninh nhìn bộ dạng đáng yêu của con mà thở dài bất lực, thực sự không biết nói làm sao với con bé này nữa.


“Con xem cả buổi viết được mấy chữ, còn đòi được khen.”


Huy Ninh nói xong thì Hoàng Trung quay qua dỗi mẹ. Huy Ninh đành phải dỗ con bằng cách hứa hẹn tối nay sẽ nói phòng bếp nấu mấy món em thích, con bé nghe thế mới nguôi ngoai mà viết tiếp.


Tất cả những chuyện trong phủ đều được báo cáo với Quý Ly, bao gồm cả việc mấy nay Nguyễn thị đã tranh thủ lôi kéo gia nhân ra sao và chuyện Huy Ninh ở biệt viện bên này thế nào. Quý Ly hài lòng với tin tức được truyền tới, hắn có vẻ rất vui sau khi nghe chuyện hờn dỗi của hai mẹ con Huy Ninh, xem ra nàng đã thoải mái hơn rồi, nàng không ghét ở phủ mới, không ghét chỗ ở của hắn. Về phần Nguyễn thị kia, nếu biết làm việc có chừng mực thì để cứ để nàng ta quản chuyện hậu viện, đỡ cho Huy Ninh chút bận rộn. Quý Ly đánh dấu một vài địa điểm, rồi cất tấm bản đồ, cho thuộc hạ lui ra. Việc quân đã thu xếp xong xuôi, hắn có thể hồi Kinh sớm hơn dự tính quả là một thành công ngoài mong đợi. Lần này hắn đi Nghệ An để chiêu tập dân chúng. Từ sau trận cướp phá hồi đầu năm của quân Chiêm Thành, Vua tôi nhà Trần lúc bấy giờ mới nhận ra hậu quả việc quá chủ quan buông lơi phòng bị nơi biên cương làm cho giặc tới mà không quân nào ngăn được. Nay Quý Ly được giao nhiệm vụ quản lãnh cấm quân, Chiêm Thành với ta, đời đời là cừu thù, chưa kể đến nhà Minh ở phương Bắc cần phải đề phòng, hắn muốn thiết lập lại nề nếp kỉ cương cho quân đội, chiêu tập binh mã, tránh cho sự việc tương tự lại xảy ra một lần nữa.


Nguyễn thị không tin nàng ta gây ra nhiều động tĩnh như vậy mà Huy Ninh không hề có phản ứng gì. Nàng ta tìm đến biệt viện của Huy Ninh, lấy cớ sang hỏi thăm tình hình công chúa, thực ra cốt để thăm dò xem thái độ của Huy Ninh như thế nào để liệu mà cư xử. Huy Ninh hiểu ý tứ của Nguyễn thị, nàng không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng, ngay từ đầu đem mọi chuyện ra nói rõ ràng sẽ tránh mâu thuẫn về sau, nàng nói với Nguyễn thị:


- “Chuyện ngươi đang lo lắng thực ra không cần phải vậy. Người nam nhân kia, ta không có ý định cùng hắn trở thành một đôi phu thê ân ái. Những việc khác ta cũng ngại quản, nếu trước đây ngươi làm tốt, vậy hãy tiếp tục làm như vậy đi.”


Quý Ly đường xa trở về phủ, liền chạy tới chỗ của Huy Ninh, đúng lúc nghe được một màn phân minh như vậy, đáy mắt hắn thâm trầm, sắc mặt tối đi vài phần, hắn tức giận, lẳng lặng bỏ đi.


Mai Phong

Kommentare


There must be a quote here, but it cannot be described in words.

Feel it.

Mai Phong 

©2019 by Mai Vân Các. Proudly created with Wix.com

bottom of page