top of page
Home: Welcome
Home: Blog2

Reading Vibes: Đêm qua sân trước một cành mai

  • Writer: Mai Phong
    Mai Phong
  • May 19, 2020
  • 3 min read


Xuân khứ bách hoa lạc

Xuân đáo bách hoa khai

Sự trục nhãn tiền quá

Lão tòng đầu thượng lai

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận

Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.

- Thiền sư Mãn Giác (1052-1096)


Xuân ruổi trăm hoa rụng

Xuân đến trăm hoa cười

Trước mắt việc đi mãi

Trên đầu già đến rồi

Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết

Đêm qua sân trước một nhành mai.

- Ngô Tất Tố dịch






Tôi đã có dịp được biết đến bài kệ này của thiền sư Mãn Giác khi đọc cuốn "Đêm qua sân trước một cành mai" của bác Nguyễn Tường Bách. Bài kệ tuy ngắn nhưng súc tích và rõ ràng. Nó nói về những quy luật của thiên nhiên, của đời người, nhưng cũng nói về những điều kỳ diệu xảy ra vượt ngoài cái quy luật đó.


“Sóng không rời nước nhưng nước không phải sóng. Tứ đại khi có khi không, không đến từ đâu, không đi về đâu, không có phương hướng xứ sở gì”.


Đời người có được mấy khi. Mới nhắm mắt mở mắt đã thấy trôi qua bao mùa hoa nở hoa tàn, vạn vật đổi khác. Người đến người đi, có ai là mãi mãi. Và rồi trải qua những cuộc bể dâu, ta còn lại gì, nhớ lại gì cho những ngày hoài niệm. Thật sâu trong tâm ta cũng chỉ mong đến những ngày trở về làm cát bụi. Há chăng, việc tìm niềm vui trong cuộc đời này lại khó đến thế, lại làm ta tuyệt vọng đến thế. Xin thưa những ai đã từng nghĩ rằng chúng ta chẳng thể làm được gì cho cuộc đời này thì hãy suy nghĩ lại. Thế sự là vô thường. Ai biết được nay đây mai đó. Chỉ mong khi ngoảnh mặt nhìn lại, chỉ thấy những chấp niệm là hư vô, ảo ảnh, những nỗi đau cũng chỉ là một khoảnh khắc chóng hiện chóng tan. Ai mà mãi đau khổ. Trên đoạn đường mấy mươi năm, hẳn sẽ có những chuyện vui chuyện buồn. Bao thăng trầm giúp rèn dũa thân ta. Phải chăng đó là món quà tuyệt vời nhất mà ta được ban tặng. Những thương tổn chẳng thể làm trái tim ta trở nên khô cằn, những khó khăn chẳng thể làm ta thôi mong ước, và vì chúng ta chấp nhận buông tay và tha thứ, chúng ta chọn tình yêu cho cuộc đời, đó chẳng phải là điều tuyệt vời nhất mà chúng ta để lại trên thế gian này hay sao?


"Lúc tụ, lúc tán, pháp cứ thế mà sinh diệt".


Mấy mươi năm đời người có là bao trong hàng ngàn năm của sự sống. Há chi vì đôi ba câu mà giận nhau, vì dăm ba chuyện mà sinh chấp niệm. Đời này là ngắn ngủi, chỉ mong bình sinh được tự do tự tại, thưởng ngoạn cảnh thế gian, càng không phải bon chen, ganh đua với đời. Xem bốn bể là nhà, cỏ cây là bạn, hành lý chỉ vỏn vẹn một chiếc ba lô nhỏ, ta này đây mai đó. Gặp cảnh sinh tình, gặp người sinh mộng. Đâu có gì tuyệt bằng việc mắt này được ngắm, tai này được nghe hết thảy những gì đẹp đẽ của thế gian. Thoắt cái là hết. Chúng ta đều đến từ Vô Minh và rồi trở về với Vô Minh. Nhưng một ngày nào đó, chúng ta sẽ quay trở lại, chỉ để lại được ngắm những cảnh đẹp trần gian, chỉ để lại được yêu thương, lại được gặp lại nhau thêm lần nữa.


“…muôn sự tại tâm, vạn pháp tại thức…”


Mặc dù mỗi người trong chúng ta đều biết về quy luật, rằng đông qua xuân tới, vạn vật khai nở rồi sẽ có lúc úa tàn, ai rồi cũng sẽ già và chẳng thể nào tránh được vòng lặp của sinh lão bệnh tử, nhưng đến hay đi, nở hay tàn, sinh ra hay chết đi cũng chỉ là cái vẻ ngoài thay đổi. Xuân vẫn là xuân dù có đến hay đi, hoa vẫn là hoa dù có tàn hay nở, người vẫn là người dù có đi qua ngàn vạn luân hồi. Nhưng đừng cứ tự nghĩ rằng, mình mãi bị mắc kẹt trong một vòng tuần hoàn không có hồi kết mà vội bi quan, chán chường. Thế gian tự khắc có những điều tuyệt diệu của riêng nó.


Bởi vì, hết tất thảy mọi sự đều là Không nên thế gian này mới có muôn hình vạn trạng.


"Sự vật không có hình tướng, không có danh hiệu, sá gì một cái tên người đời đặt cho".

- Bồ đề Đạt Ma

Reference: Tập truyện ngắn Đêm qua sân trước một cành mai - Nguyễn Tường Bách <https://isach.info/story.php?story=dem_qua_san_truoc_mot_canh_mai__nguyen_tuong_bach>


Mai Phong Nguyệt Lão

Comments


There must be a quote here, but it cannot be described in words.

Feel it.

Mai Phong 

©2019 by Mai Vân Các. Proudly created with Wix.com

bottom of page